Ngày đăng: 05/11/2023
Cho phép Minh được “đính chính” lại một chút, vì sự kiện đêm đó không chỉ là một khoảnh khắc, mà là một bộ sưu tập những khoảnh khắc đáng nhớ và đầy cảm xúc đối với Minh. Từ việc được thể hiện tình cảm và tri ân với ba mẹ, cho đến khoảnh khắc mà Minh đã chờ đợi suốt 6 tháng qua để được làm người phụ nữ mình yêu rơi lệ vì hạnh phúc, và rồi khi McLaren Elva xuất hiện. Ngày hôm đó Minh cảm thấy hạnh phúc, và giờ cũng vậy.
Mọi người thường nhìn vào tôi là một doanh nhân, hay giới thiệu những món đồ như đồng hồ, xe hơi, nên mọi người nghĩ tôi chỉ có cảm xúc với những vật phẩm xa xỉ. Thế nhưng kỳ thực tôi lại là người có rất nhiều cảm xúc, nhưng hiếm khi bày tỏ, và cũng mong rằng có nhiều cảm xúc mới lạ đến với mình. Những điều ấy, tôi tìm thấy trong nghệ thuật và vì thế cũng có nhiều năm sưu tầm.
Thế nhưng, khác với những vật phẩm xa xỉ, trải nghiệm với những tác phẩm nghệ thuật lại thường mang tính cá nhân, không dễ tìm được người đồng cảm. Nghệ thuật với người này là để ngắm nhìn, thưởng thức, nhưng với tôi là để trải nghiệm. Và cũng nhờ đam mê thầm kín này mà tôi có duyên với bác Hom Nguyễn.
Tôi có một tác phẩm của một nghệ sỹ khác từng kết hợp với một hãng đồng hồ tôi từng sở hữu và cũng nghĩ là sẽ chọn người này để kết hợp với McLaren Elva. Nhưng nhân duyên với bác Hom Nguyễn tới khi tôi đến một triển lãm tranh của McLaren.
Dù sưu tầm nhưng tôi không hiểu nhiều về tranh đâu, nhưng cứ đứng nhìn hoài tác phẩm của bác Hom Nguyễn như bị hút vào. Nghe các bạn trao đổi nhiều hơn về bác – một người mà những sáng tác luôn gắn liền với mẹ, và Elva cũng là một người phụ nữ, thì đây là một sự liên kết.
Tôi luôn tự hào mình là người Việt Nam, và bác cũng vậy. Tôi có đề xuất gặp bác để trò chuyện, trao đổi hết những nỗi lòng của mình nhưng bác không biết tiếng Việt để có thể hiểu được hết. Lúc đó tôi chỉ có một suy nghĩ rằng, tôi có giỏi như thế nào ở Việt Nam thì những kiến thức, kinh nghiệm và cảm xúc của mình cũng không thể vươn tầm thế giới.
Vậy nên tôi quyết định trao lại hết quyền quyết định về ‘đứa con’ này cho bác với lời nhắn nhủ: ‘Bác hãy làm những gì bác mong muốn để thế giới cảm nhận được tầm nhìn của bác trong tương lai lên tác phẩm này’.
Khi được hãng chào bán, tôi nghe báo giá mà nghĩ bụng “Trời ơi, hình như nó xa với những gì mình đã từng có trong những năm qua, gấp đôi những gì mình từng sở hữu, khi nào mình được có nó đây, rồi có nó phải làm gì với nó đây”.
Tôi đã mất rất nhiều thời gian để chiêm nghiệm. Cuối cùng nhân duyên đã đến. Tôi đã ngồi với hãng để đưa ra những tâm tư, nguyện vọng, đưa một tác phẩm nghệ thuật lên chiếc xe, để đây sẽ là một tác phẩm đầu tiên, mở ra một góc nhìn khác về người Việt.
Thực ra tôi không biết nhiều về quá trình thực hiện chiếc xe này đâu, vì tôi là người đề cao những sáng tạo nguyên bản. Với tôi, bác Hom Nguyễn là một danh hoạ, và đội ngũ MSO (McLaren Special Operations) cũng là những nghệ sỹ. Tôi đặt niềm tin 100%, hoặc có thể hơn, vào họ để cùng hợp tác chế tác.
Bác Hom Nguyễn là người có sức ảnh hưởng với kiến thức và bề dày kinh nghiệm. Vì vậy tôi hoàn toàn không can thiệp vào bất kỳ ý tưởng nào của bác. Trong quá trình thực hiện tác phẩm này, tôi cũng xin phép không tham gia, không xem, xem bác làm gì để giữ được cảm xúc của mình mới nhất, lạ nhất, bất ngờ nhất.
Tôi cũng rất lo lắng, rất có thể thành phẩm không hợp ý mình. Nhưng tôi nghĩ, khi một người có bề dày kinh nghiệm với vị thế đã được khẳng định trên toàn cầu, thì đây là một bài toán dễ với họ, nhưng khó với mình vì mình có dám chấp nhận điều đó hay không.
Đó là khoảnh khắc mà chắc chắn cả đời tôi sẽ không bao giờ quên. Hãng đã tạo ra sự bất ngờ cho người sở hữu xe, còn bác Hom Nguyễn đã gây bất ngờ cho người sở hữu một tác phẩm nghệ thuật. Có nhiều người đi nhận xe ở Việt Nam, hoặc bay sang showroom ở nước ngoài. Những điều đó tôi đã từng trải nghiệm, nhưng lần này hoàn toàn khác.
Thông thường hãng sẽ chuyển xe về Việt Nam nhưng đây là lần đầu tiên tôi được đưa vào một nhà máy sản xuất. Tôi hồ hởi, chờ đợi từ khi còn trên chuyến bay nhưng khi tới nơi lại ăn bánh, uống trà, nghe giới thiệu về lịch sử hãng, gặp gỡ đại diễn … mà không được nhận xe liền. Hãng cũng nhắn nhỏ là lần sau nếu qua thì nên có một trải nghiệm khác, đáp máy bay thẳng đến nhà máy, vô cùng khủng khiếp.
Cuối cùng, hãng đưa tôi vào một căn phòng để nhận xe. Tôi tưởng sẽ có rất nhiều hoa, PG PB, bắn pháo bông … nhưng đây chỉ là một căn phòng nhỏ, và cũng không có xe luôn mà chỉ có một khung cảnh rất đẹp. Khi hãng báo sẵn sàng, thì một cánh cửa bí mật được mở ra. Căn phòng sau đó vô cùng đơn giản. Càng đơn giản bao nhiêu thì món quà càng hấp dẫn bấy nhiêu. Nhìn thấy xe, tôi vỡ oà.
Lúc sau bác Hom Nguyễn – người sáng tạo nên những tác phẩm nghệ thuật trên chiếc xe xuất hiện. Thông thường khi nhìn chiếc xe, chúng ta thường rơi lệ, vỡ oà cảm xúc hoặc tìm người bên cạnh để chia sẻ cảm xúc nhưng chúng tôi không ai nhìn ai, chỉ đi vòng vòng nhìn chiếc xe.
Sau khoảng thời gian riêng, chúng tôi đứng nhìn nhau như trao đổi qua ánh mắt. Tôi chủ động ôm bác và rơi nước mắt. Bác cũng đã rất lo lắng không biết tôi có vừa ý hay không, nhưng tôi chỉ nói đơn giản là tôi rất hạnh phúc. Đây cũng là lần đầu tiên tôi rơi nước mắt với một người hoạ sĩ, mà tôi đã dành sự tin tưởng đến hơn 100%.
McLaren Elva đã mang lại cho tôi không chỉ cảm xúc mà còn là nguồn cảm hứng quá lớn. Và để chiêm nghiệm một tuyệt tác thì cần có thời gian. Khi mạch nguồn cảm xúc của tôi với tác phẩm này chưa vơi cạn, thì có lẽ tôi chưa muốn bắt đầu có một dự định nào khác. Nên chắc phải một thời gian nữa đã. (cười)
Tôi nghĩ “luật chơi” trong cuộc chơi này cũng là do tôi tự đặt ra mà thôi. Tôi thấy mình ngày càng biết cách làm khó mình, nhưng tôi cảm thấy có sự thú vị tăng lên rất nhiều. Càng khó, cảm xúc càng bị dồn nén, thì khi vỡ oà, càng tạo ra một xung động lớn.
Hồi xưa, tôi sưu tầm những thứ tôi cần, hoặc phục vụ cho sở thích, đam mê của mình như truyện tranh, đồ chơi game, hay các món đồ câu cá. Những món đồ này tôi từng sử dụng thường xuyên.
Sau này tôi chuyển sang những vật phẩm có giá trị cao hơn như xe, đồng hồ thì cách chơi cũng thay đổi dần. Trước đây tôi có chiếc Bugatti là một hyper car có tốc độ cao khủng khiếp. Trải nghiệm của tôi được nâng tầm với Pagani, hơn cả một chiếc xe mà là một tác phẩm nghệ thuật. Tôi mua xe nhưng ít khi chạy xe. Hai chiếc xe này tôi vẫn thi thoảng chạy.
Với McLaren Elva, tôi đã đưa ra một thử thách cho mình là phải vượt qua được suy nghĩ: mua một chiếc xe mà không có trải nghiệm chạy xe. Sau đó nữa là thử thách bỏ ra một số tiền lớn để mua chiếc xe được cá nhân hoá ở mức cao nhất, nhưng chính tôi cũng không biết chiếc xe sẽ trông như thế nào. Và cuối cùng, Elva thực sự đã mang lại cho tôi quá nhiều cảm xúc. Còn về sau này, thì tôi chưa rõ “luật chơi” có thể thay đổi đến đâu nữa (cười).
Anh có tin rằng cách anh đang “sưu tầm” sẽ ảnh hưởng đến các con anh, đến thế hệ trẻ hiện tại? Hiện, một số tác phẩm nghệ thuật hoặc đồng hồ, được cho là “sưu tầm để truyền đời” được cha và con đón nhận khá nhiều.
Tôi không mong cách tôi sưu tầm sẽ ảnh hưởng đến các con. Tôi mong các con, mỗi người sẽ có một cá tính, đam mê, sở thích riêng mà các bé mong muốn. Tôi chỉ muốn các con nhìn vào cách tôi đã theo đuổi những đam mê của mình như thế nào, đầu tư tâm sức ra sao, để có thể chăm chỉ học hành, thu nhận kiến thức và tận tâm làm việc như tôi đã từng, để tự mình đạt được những điều mình mong muốn. Chỉ có như vậy, các con mới có được cuộc sống các con mong muốn, theo cách các con mong muốn.
Có một người từng khuyên tôi là, nếu đã sưu tầm cảm xúc thì hãy cho mình một quãng thời gian ngơi nghỉ đủ dài. Nếu cảm xúc đang đi lên theo chiều thẳng đứng, hãy chậm lại một chút, tiếp đất từ từ để tránh cảm giác bị “hụt”, hay “đói” cảm xúc sau này.
Tôi cũng không muốn tự để cảm xúc đưa mình thăng hoa đến mức quá độ, rồi lại khao khát đi tìm những cảm xúc mới, cao hơn nữa. Đến khi có một điều gì đó không mong muốn xảy ra, lại chơi vơi chới với trong chính cảm xúc của mình, trong chính “trò chơi cảm xúc” mà mình tự tạo ra.
Với những nhà sưu tầm khác thì tôi nghĩ họ có một gout cụ thể. Còn tôi thì không tin vào “gout” trong sưu tầm mà tin vào sự thuyết phục của những cảm xúc mà vật phẩm mang lại. Mọi người có thể thấy trong BST của tôi có nhiều vật phẩm với giá trị, độ phổ biến lẫn độc bản vô cùng khác nhau. Tôi không sưu tầm để thể hiện gout hay vị thế bản thân, mà chỉ thuần vì cảm xúc cá nhân mà thôi.